Tựa truyện làm Hoa Ban tưởng rằng đây là truyện hài nhí nha nhí nhố,
nam siêu thông minh, nữ cực ngốc nghếch, kiểu đối đáp “gây shock” hay
những tình tiết khó đỡ giống Ăn xong chùi mép, Chờ một ngày nắng hay Sam Sam, tới đây ăn nè!
Kì thực đọc rồi (thật ra là nghe rồi) mới phát hiện truyện này có
phần nghiêm túc nhiều hơn bông đùa, một tiểu thuyết tình yêu nhưng lại
chứa đựng những triết lý về cách sống, cách làm người. Này, chớ làm loạn!
không có điểm nào để phê bình (hay chí ít là cái hay nhiều quá nên cái
dỡ không đáng đồng xu), điều khiến Hoa Ban bực mình nhất chính là cái
speed của audio. Người đọc khá từ tốn, nhẹ nhàng, chậm rãi, trong khi
mình quen đọc ebook với cường độ 8 giây 1 trang. Thế là bộ audio ngốn
toi 2 ngày vừa nghe vừa ngủ, vừa nghe vừa ăn cơm, vừa nghe vừa nấu cơm
quét nhà, vừa nghe vừa … đi toilet >_<
Trong truyện có nhiều nhân vật, mỗi người mang một cá tính riêng
biệt, với một bản chất đại diện cho lối sống của các bạn trẻ. So với mặt
bằng chung thì truyện này quá thực tế, không chút hoang đường, nói quá,
phóng đại như các ngôn tình khác. Nếu NXB nào cảm thấy thiếu dự án in
ấn thì Hoa Ban nhiệt liệt đề cử bộ này ^^
Mở đầu truyện là kiểu tình huống rất đỗi ngôn tình, dạng như nữ chính
tình cờ vớt được một “người đàn ông đặc biệt”, được người ta chú ý và
yêu vô điều kiện. Nhưng dần về sau, ta mới hiểu ra, cái mở đâu này là
lừa tình để thu hút tính tò mò của người đọc. Khi nam chính kể lại quá
khứ trước kia mà nữ chính không nhớ, Hoa Ban mới cảm thấy họ yêu nhau là
hiển nhiên vì tình cảm này có gốc rễ căn cơ, có nguyên nhân nguồn gốc. Ở
đời không có lửa thì sao có khói? Khó trách nó lại phát triển và tự
nhiên như thế. Nhiều khi các bạn xem ngôn tình, coi phim Hàn quen rồi
mới dễ dãi chấp nhận kiểu quan hệ “bỗng nhiên”. Bỗng nhiên va phải chàng
trai “siêu phẩm” trên đường, bỗng nhiên chàng ta để ý tới nàng, bỗng
nhiên người ta che chở cho nàng, rồi bỗng nhiên yêu nàng bất chấp tất
cả. Phổ biến nhất là người đàn ông giàu có, lịch lãm, cá tính, mạnh mẽ,
hoàn mỹ đi đem lòng yêu thương mãnh liệt một cô bé lọ lem tốt bụng,
lương thiện, đáng yêu mà nhà nghèo. Và múa minh họa là các nhân vật phụ
đóng vai trò chất xúc tác, họ sẽ trầm trố khi thấy chàng tặng hoa, tặng
nhẫn, cầu hôn hay đơn giản là công khai quan hệ của 2 người. Những tình
tiết mà “mọi người xung quanh” trợn trừng mắt, há hốc mồm, “cầm rơi
xuống đất”, ngạc nhiên vô đối, vân vân và ve ve… sẽ khiến câu truyện
lãng mạn hơn chăng? Khiến người thưởng thức khoái trá hơn chăng?
Hoa Ban đánh giá thấp kiểu thị hiếu đơn giản, nhạt nhẽo như trên. Và chính vì thế mà mình thích Này, chớ làm loạn!
Nam chính – Doãn Tắc không phải “đại thần” trời sinh IQ hơn người,
dung mạo khuynh thành, khí chất bất phàm, oai phong lẫm liệt. Anh cũng
không làm Chủ tịch tập đoàn, Tổng giám đốc, Lão đại xã hội đen gì cả.
Anh không mang vẻ nam nhân “lạnh lùng” – tỏ ra ta đây rất pro, rất khác
biệt, không ai có thể chạm vào, là một đẳng cấp khác so với phàm nhân
xung quanh. Doãn Tắc bình thường như bất cứ người con trai nào bạn đụng
mặt trên đường, thân thiện như cậu bạn học ngồi kế bên, trách nhiệm như
người anh cả trong nhà và “con người’ như tất cả chúng ta. Dù như thế,
trong trí tưởng tượng của bạn, anh ta vẫn là mẫu đàn ông lý tưởng, đẹp
đẽ đáng mơ ước. Cái đẹp đó thoát ra từ nhân phẩm đạo đức, tính tình và
quá khứ anh ấy trãi qua. Doãn Tắc chẳng học ở trường đại học danh tiếng,
đi du học, hay thiên tài bẩm sinh trong lĩnh vực y khoa, kinh doanh hay
nghệ thuật nào cả. Anh sớm bước vào đời bởi vì hoàn cảnh buộc phải thế.
“Trường đời” mới là trường học tốt nhất, nơi cho ra những bài học khắc
sâu trong trí nhớ, nơi tôi rèn bản chất để ta trưởng thành, nơi trãi
nghiệm để tích lũy kinh nghiệm sống. Dõan Tắc được bộ mặt xã hội dạy dỗ,
nuôi lớn. Anh không thể đĩnh đạt, trí tuệ, toát mùi vị “học thức” như
người tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, anh không thể một tay che
trời, dẫn dắt sự việc theo mong muốn, vững vàng không gì đẩy ngã như mẫu
hình nam nhân của nhiều cuốn ngôn tình. Ở Doãn Tắc là sự giỏi giang đã
qua rèn luyện, qua nhiều lần thất bại, qua vất vả khổ nhọc. Một người
đàn ông thành đạt như thế là có thật chứ không phải kiểu trời sinh đã
ngồi mát ăn bát vàng. Tính cách của anh ta rất đáng yêu, khiến người đọc
phải cười, nhiều lúc lanh chanh lóc chóc như chuột Jerry, có khi lưu
manh mặt dày như du côn đầu đường xó chợ nhưng cũng có lúc anh chân
thành và dịu dàng như bạch mã hoàng tử, kiên cường bất khuất như dũng sĩ
đứng dạy từ vũng bùn lầy,…khiến nữ chính si như điếu đỗ (Hoa Ban ngơ
như đỗ điếu!?)
Nữ chính cũng có cái tôi riêng, không phải người mềm yếu dễ ức hiếp,
không phải kiểu chỉ có thể núp sau vạc áo của đàn ông. Ban đầu tuy cô
nhát gan và thiếu bản lĩnh như về sau, qua sự ảnh hưởng của Doãn Tắc mà
cô trưởng thành hơn, đổi cách cư xử, cách sống, biết đối diện với nghịch
cảnh, biết kiên trì như ngọn cỏ dại mà vươn lên. Tình yêu đẹp ở chỗ
ngoài cái ngọt ngào ái ái ân ân còn có sự dựa dẫm trong tâm hồn, sự
khuyến khích động viên cho nhau, sức mạnh phi thường thúc đẩy nhau tiến
bộ trong cuộc sống. Nếu ai chỉ mãi mê theo đuổi cảm giác gần gũi xác
thịt, cảm giác được ấm áp yêu chiều, cảm giác dựa dẫm ỷ lại… thì đích
thị là bạn chỉ ở cấp độ thấp nhất của Tình Yêu mà thôi!
Tình Yêu trong này thanh sạch như vậy, đẹp đẽ như thế.
Câu truyện tái hiện đầy đủ những cung bậc tình cảm của con người. Ví
như tình bạn xúc động giữa Cao Ngữ Lam và Trần Nhược Vũ. Tình bạn qua
một lần tổn thương nhưng vì biết hối cãi và quý trọng nhau mà lần nữa
sống dạy, mãnh liệt hơn. Ví như tình thân gắn bó yêu thương giữa Doãn
Tắc và chị ruột Doãn Ninh cùng với cô bé Nựu Nựu vô cùng đáng yêu. Người
chị Doãn Ninh là động lực, là sức mạnh để Doãn Tắc không gục ngã, không
khuất phục số mệnh. Anh đương đầu trong ngọn gió để che cản mưa bão cho
chị gái yếu ớt sau lưng, để thay thế tình cảm người cha cho cô cháu gái
còn quá bé bỏng. Chỉ cần như thế thôi, anh đã xứng đáng với hai từ “vĩ
đại”, vì anh đang sống cho người khác, đang gượng sức làm tấm phao cho
sinh mệnh khác. Thử hỏi trên đời, tất cả đàn ông đều làm được như thế
chăng?
“Hãy thẳng lưng và ngẩng cao đầu…”
“Hãy dùng nụ cười để xem thường mọi khó khăn…”
Cao Ngữ Lam đã học theo anh mà thay đổi bản thân. Đôi khi ngoài cha
mẹ, người ta sẽ tìm thấy một “thầy giáo” như vậy trong đời mình. Người
đó làm ta có thêm hy vọng, làm cuộc đời tươi sáng, làm con người lạc
quan. Tình yêu đem lại những thực tiễn như thế mới có ý nghĩa và vững
bền.
Nhân vật nào trong truyện cũng đáng yêu hết (dĩ nhiên trừ phản diện
ra). Mình thích nhất là bé Nựu Nựu cùng con chó Man đầu. Một người một
con hành động giống như nhau, ngây thơ giống nhau và đáng yêu như nhau.
Chỉ cần tình tiết nào dính tới cô bé và con chó là mắc cười và dễ thương
hết. Ví như lúc Doãn Tắc phạt Man đầu úp mặt vào tường, lúc nó ngoeo
ngoảy đuôi cầu lợi lộc từ người khác. Còn có lúc Nựu Nựu mè nheo, giở
thói khôn ranh, lợi dụng bộ mặt baby lừa đảo tình yêu từ người lớn.
Nhân vật bác sĩ Mạnh Cổ cũng đặc sắc không kém. Anh này với nam chính
là một đôi địch thủ chuyên đấu võ mồm, hay vô cùng! Bộ truyện còn đặc
biệt ở chỗ gây dựng những couple khó ai ngờ. Các nhân vật vì định mệnh
mà va vào nhau, rồi một cách ngẫu hứng như sự tổ hợp nhiễm sắc thể mà có
cặp có đôi.
Bộ truyện kết thúc mỹ mãn với Doãn Tắc – Cao Ngữ Lam trọn đời có
nhau, với Doãn Ninh – Quách Thu Thần tuy trắc trở nhưng vẫn còn hy vọng,
với Mạnh Cổ – Trần Nhược Vũ hứa hẹn chuyện tình vui nhộn thú vị phía
sau, với Doãn Thù – Ôn Sa mong ước tìm cuộc sống 2 người nơi miền đất
hứa.
Tất cả là hạnh phúc và hy vọng. Câu chuyện khép lại với cái HY VỌNG mãnh liệt như thế về tương lai.
Hoa Ban