Những tưởng mùa hè năm lớp Sáu sẽ trôi đi trong êm ả, Kiyama,
Yamashita và Wakabe đều không ngờ chúng đang đứng trước ngưỡng của cuộc
đời. Cuộc gặp gỡ với "ông cụ", người suốt câu chuyện không hề được nêu
tên, đã đem đến cho ba đứa trẻ một tình bạn kỳ lạ. Có lẽ, đó là lần đầu
tiên chúng kết bạn với người lớn, và đó là một mối quan hệ bình đẳng
theo đúng nghĩa. Ba đứa giúp ông sửa nhà, chăm sóc vườn hoa, giặt và
phơi quần áo... bù lại chúng được ông dạy gọt lê, dạy học chữ Hán, và
trên hết, chúng học được rằng việc già đi, lưng còng xuống, mặt nhiều
nếp nhăn cũng mang ý nghĩa. Ba đứa trẻ dần phải tự đối mặt với những
thắc mắc của chính bản thân chúng về cuộc sống, những điều mà, có khi
sống gần trọn cuộc đời người ta vẫn chưa hiểu nổi.
Chắc rằng nhiều người trong chúng ta
đã trải qua một tuổi thơ với đầy những thắc mắc mà người lớn luôn bảo
rằng "Khi lớn lên con sẽ hiểu," hoặc họ sẽ nói đại khái một điều gì đấy
mà chúng ta chẳng kịp nhớ và hiểu. Ba cậu học sinh lớp 6 (học sinh
cuối cấp ở một trường tiểu học Nhật Bản) cũng có những thắc mắc về cuộc
sống, về những điều mà có khi sống gần trọn cuộc đời người ta vẫn chưa
hiểu nổi. Bọn nhóc cứ mãi loay hoay suy nghĩ: Chết thực ra là như thế
nào và liệu có thế giới dành riêng cho người chết không?
Bị ám ảnh bởi những hồn ma và cuộc
sống sau cái chết của bà một người bạn, ba đứa trẻ lên kế hoạch làm
thám tử, theo dõi một cụ già sống trong một căn nhà tồi tàn, biệt lập
nơi cuối phố mà chúng cho là cụ có thể là đã chết hoặc ít ra cũng sắp
chết. Kế hoạch thất bại. Nhưng nhờ thế mà chúng lại có người bạn mới -
một người bạn lớn thực sự và cùng chúng tạo ra mùa hè không thể quên.
Họ - một người già cùng với ba đứa trẻ đã cùng nhau chia sẻ niềm vui,
nỗi buồn về con người, về cuộc sống xung quanh, về những sinh hoạt bình
dị thường nhật theo đúng tâm hồn, tính cách Nhật, vừa thơ bé vừa già
dặn.
Câu chuyện, theo đúng như tựa đề, Khu
Vườn Mùa Hạ, bắt đầu vào cuối mùa xuân và đầu mùa hạ, xoay quanh tình
bạn kì lạ giữa bộ ba học trò và cụ già cuối phố. Wakabe, sống chung với
mẹ trong chung cư và luôn khao khát một người bố, là một cậu bé khá
kích động và hơi kì dị. Yamashita mập mạp nhưng tốt bụng, hiền lành, là
con của một ông chủ tiệm cá và luôn mong muốn lớn lên như cha mình -
trở thành một người chủ tiệm cá, dù mẹ cậu chẳng mấy ủng hộ. Nhân vật
tôi, Kiyama, lại sống trong một gia đình khá phức tạp, bố cậu cứ mãi đi
làm và mẹ cậu bé thì suốt ngày chìm ngập trong thuốc lá, rượu chè nhằm
trốn tránh thực tại. Và một ông cụ không tên, gầy đét, đầu hói,
thường mặc áo sơ mi màu nâu, đeo thắt lưng to để có thể mặc được cái
quần rộng lùng thùng màu xám tro, đi giày thể thao giống học sinh tiểu
học. Cụ sống tách biệt với mọi người, chẳng nói chuyện với ai và dường
như cũng chẳng ai buồn nói chuyện với cụ.
Câu chuyện được kể một cách rõ ràng,
yên tĩnh. Từ trò chơi thám tử, bọn nhóc vô tình bước vào cuộc sống của
ông cụ lúc nào không hay. Và ông cụ cũng chính là người giúp bọn trẻ
hiểu được những thắc mắc của mình. Các cậu bé giúp ông cụ đổ rác, sửa
nhà, trồng hoa, giặt và phơi quần áo… Bù lại chúng được ông cụ dạy gọt
lê, viết chữ Hán, và trên hết chúng hiểu được rằng việc già đi, lưng
còng xuống, mặt nhiều nếp nhăn cũng mang nhiều ý nghĩa.
Bọn nhóc đã trưởng thành từng ngày.
Kiyama, từ một đứa lúc nào cũng nghĩ mình hơi yếu thật nay đã dám đương
đầu đánh nhau với một đứa trẻ khác để bảo vệ bạn mình, ngăn cản mẹ
không uống rượu và tự tay gọt những trái lê ngọt ngào nhất cho mẹ.
Yamashita đã không còn cảm thấy mặc cảm về thân hình quá khổ của mình,
không còn cảm thấy tự ti về ước mơ trở thành ông chủ cửa hàng bán cá
nữa. Wakabe đã có thể nói thật với mọi người về cha mình, không phải
là một người lính cứu hỏa hay một thám tử như cậu hay kể… mà là ông ấy
đã có một gia đình và những đứa con khác.
Mỗi cậu bé có một tính cách, hoàn cảnh
khác nhau nhưng qua mùa hè ấy, bọn nhóc đã thay đổi và có những bài
học cho bản thân mình. Đó có thể là việc chấp nhận một người khác, một
sở thích trái ý mình, đó có thể là sự dũng cảm vùng dậy hay định đoạt
một ước mơ, hay chí ít là cũng có thể là đi tiểu một mình trong đêm.
Ông cụ cũng đã thay đổi. Từ chỗ chỉ
ngồi nhà xem tivi, ăn những thức ăn nhanh, ông đã cùng bọn trẻ dọn dẹp
nhà cửa, vườn tược, đi chợ mua thực phẩm tươi bổ sung. Thời gian ông
cụ, nhân vật đi suốt chiều dài câu chuyện không hề được nêu tên ấy,
thực - sự - sống cũng chỉ ngắn ngủi như thời khắc bông pháo hoa bung
xòe trên bầu trời mùa hạ, nhưng nó đủ sức làm bừng sáng cả câu chuyện.
Ông cụ giống như những bông cúc cánh bướm nở trái mùa, dù thân cây có
ngắn hơn, mảnh dẻ hơn nhưng vẫn vượt qua gió bão để trổ cành đâm lá.
Kết thúc câu chuyện, khi mùa hạ đi qua
nhường chỗ cho mùa thu, khi khu vườn ngập tràn những cánh hoa, ông cụ
đi xa mãi mãi thì bọn trẻ cũng không gặp nhau nữa. Nhưng cả bốn đều
không tiếc nuối, vì ai cũng tìm thấy một nơi để neo đậu trong cuộc đời
mình. Bọn trẻ đã hiểu thế nào là cái chết, điều mà chúng đã cố tìm
hiểu trước đây, đồng thời lần đầu tiên cả đám thấm thía nỗi buồn khi
mất đi người thân. Bọn trẻ đã không còn thấy sợ hãi về thế giới bên
kia nữa vì trong thế giới đó có người quen của bọn trẻ ở đó, và điều đó
chẳng phải là động viên tụi nó hay sao?
Cuộc sống này còn nhiều niềm vui đang
chờ đón ta từng ngày, đơn giản chỉ như việc chờ đợi một bông hoa nở,
xem pháo hoa nở giữa bầu trời mùa hạ, kể hàng tá câu chuyện không đầu
không đuôi với một người sẵn lòng lắng nghe mình. Cuộc sống dù ngắn
ngủi nhưng nếu ta biết tận dụng nó thì nhất định ta sẽ hạnh phúc
Cuốn sách có vẻ như là dành cho con
nít khi viết về những cậu học sinh, thế nhưng cuốn sách cũng có những
suy nghĩ rất người lớn. Đây không phải là cuốn sách dành cho trẻ con,
cũng không phải là dành cho người lớn, mà nó là cuốn sách dành cho mùa
hè. Truyện không ủy mị, gai góc, nội dung đơn giản những lại không hề
dễ đọc, có lẽ là do cách diễn đạt của người Nhật. Những trang viết luôn
bừng lên những cảm xúc đẹp đẽ, lạ lẫm của từng nhân vật, có những lập
dị nhưng đáng yêu vô cùng, có những ngẫm nghĩ trẻ thơ nhưng chẳng hề
ngây ngô.
Về tác giả
Kazumi Yumoto sinh năm 1959 tại Tokyo và theo học khoa sáng tác tại Đại
học Âm nhạc Tokyo. Trong khoảng thời gian đó, cô từng viết lời cho các
vở opera, kịch nói trên sóng phát thanh và truyền hình. Cuốn tiểu thuyết
đầu tiên của của Kazumi - Khu vườn mùa hạ (Natsu no niwa) xuất bản lần
đầu năm 1992 đã nhanh chóng giành được thành công ở trong và ngoài nước.
Năm 1996, Khu vườn mùa hạ được đề cử giải thưởng văn học thiếu nhi Đức
(German Juvenile's Literature Prize), và năm 1997 giành giải văn học
thiếu niên danh giá hàng đầu của Mỹ là Boston Globe Horn Award. Cuốn
tiểu thuyết từng được dựng thành phim năm 1996. Kazumi Yumoto hiện đang
sống và sáng tác tại Tokyo.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét