"Anh sẽ cưới em thêm nhiều lần nữa" - là món quà của anh Chánh Văn - Hoàng Anh Tú dành cho những người đang yêu, những vợ chồng mới cưới, một sự trải lòng về cuộc sống gia đình, về trách nhiệm của người chồng, người cha.
Kết quả của tình yêu là một đám cưới. Thế nhưng lại có sự khác biệt rất lớn khi hai người là người yêu của nhau và khi họ đã về chung sống dưới một mái nhà. Dường như họ đều thấy đối phương thay đổi bởi gia đình là nơi tình yêu thực tế, không chỉ là những cử chỉ quan tâm hay sự lãng mạn mà còn là các mối quan hệ với người thân, họ hàng, là trách nhiệm, tình yêu, sự chăm sóc đối với con cái. Cảm giác hụt hẫng và mất tự do thường xuất hiện sau khi kết hôn đối với các cặp vợ chồng.
"Nếu bạn đi tìm những lời khuyên về hôn nhân, hạnh phúc, giáo dục con cái... thì hãy gấp cuốn sách này lại và trả nó lên kệ ngay. Bởi những câu chuyện được viết trong cuốn sách này không nhằm mục đích dạy dỗ hay cho lời khuyên đâu. Nó chỉ đơn giản là những ghi chép từ lòng nhiệt tâm của một người ham sống, rất sến và luôn tin rằng mình hạnh phúc. Cuốn sách này dành tặng những người như tôi. - Hoàng Anh Tú."
Thông tin tác giả:
Anh Chánh Văn - Hoàng Anh Tú |
Hoàng Anh Tú sinh ngày 3/10/1978,
hiện là Trưởng ban biên tập báo SVVN - Hoa Học Trò, chủ biên 2 ấn phẩm
Chuyên đề 2! và Tạp chí 2! ĐẸP, giữ mục Công ty Divu với tên gọi Chánh Văn trên
tuần báo Hoa Học Trò từ năm 2000 đến nay.
Các tác phẩm đã xuất bản: Người yêu đi mượn, Hoa Hồng không cô đơn, Một cuộc chiến dữ dội, Một
cuộc hẹn hôn, Làm mai cho bố, Tội, lỗi hồn nhiên, Tác giả kịch bản của
các phim: Chiến dịch trái tim bên phải, Tuổi dậy thì (phim sitcom, 2011), Mắc
kẹt ở thiên đường.
Trích đoạn sách hay
Không chỉ
một lần. Anh muốn được cưới em mỗi năm ta còn ở bên nhau. Cưới em thêm nhiều
lần nữa. Cưới đôi mắt chân chim. Cưới cái bụng xệ vì đã sinh con cho anh. Cưới
mái đầu hoa râm. Cưới ngón tay gầy guộc. Cưới em cho đến khi chúng mình năm tay
nhau chia biệt âm dương ...
Bởi hôn nhân nào phải chiếc váy cưới
em mặc ngày chúng mình về với nhau. Váy cưói bạc màu theo thời gian.
Bởi hôn nhân nào phải tiệc vui. Tiệc
vui nào cũng có lúc tàn.
Bởi hôn nhân nào phải hai người yêu
nhau về ở với nhau. Tình yêu có hôm chớp tắt.
Bởi hôn nhân dù ví với ngàn năm đá
núi cũng sẽ rêu phong, gió bạt, mưa mòn.
Bởi hôn nhân dù ví với điều gì thì
cũng chẳng chống lại nổi thời gian.
Anh muốn nghĩ, hôn nhân là rượu.
Rượu càng lâu năm càng nồng đượm.
Anh muốn nghĩ, hôn nhân là gieo trồng
và nuôi lớn.
Gieo em vào anh và trồng anh vào em.
Nuôi sự bền vững bằng những hạt mầm
Thương.
Anh đã nói với em chưa, rằng, hôn
nhân phải là như thế!
Chúng ta đã có những tháng năm sóng
gió và bão bùng như thế chẳng bao giừ đứng dậy nổi nữa. Vậy mà chúng ta vẫn có
thể đứng dậy và đi vững đấy thôi. Cái gì không giết được chúng ta, nó sẽ khiến
chúng ta mạnh hơn.
Anh sẽ cưới em thêm nhiều lần nữa.
Anh sẽ cưới em mỗi năm ta sống bên
nhau.
Anh sẽ cưới em mỗi ngày ta sẽ đi qua.
Anh sẽ cưới em bằng nụ hôn, vòng tay
ôm và mê mải nhớ.
Mỗi ngày được sống bên nhau sẽ phải
là một lớp phủ để dày dặn thêm cho cuộc hôn nhân này. Lớp phủ kết tinh không
chỉ bằng niềm vui mà còn bằng cả những âu lo cho một tương lai phía trước.
Em mang trên vai trách nhiệm với cuộc
đời anh.
Anh mang trên vai trách nhiệm với
cuộc đời em.
Chúng ta sẽ mang sức mạnh của cả hai
chứ không phái chỉ là mình em hay mình anh.
Em sẽ yên an khi ngồi sau lưng anh.
Anh sẽ an yên khi gối đầu lên chân
em.
Rồi cuộc đời sẽ nở bùng hoa trái cho
chúng mình phải không em
Phía trước, dẫu còn bao toan lo thì
chúng mình cũng vẫn nắm tay nhau thật chặt để bước đi em nhé! Bằng hai đôi
chân, bằng hai đôi tay và bằng những tha thiết gìn giữ nhau. Sẽ không buông tay
cho đến khi nhắm mắt... Được không em?
Có những thứ, ngỡ tưởng giá trị vĩnh cửu, bỗng một hôm, sau
nhiều năm, nghĩ lại, thấy phù phiếm quá đỗi. Có những chuyện, bởi ta lý tưởng
hóa, mẫu mực hóa quá mức, rồi nhận ra, cũng chỉ vậy thôi.
Bảy năm về trước, tôi đã từng có những ngày sống phù phiếm. Những cuộc
tình chớp nhoáng, những giá trị bị quẳng vào hố rác. Nơi trái tim khi ấy, vết
thương chưa kịp lên da non. vết thương từ lòng tin đổ vỡ. Vềt thương từ sự ra
đi của những điều ngỡ rằng ở lại bên ta vĩnh cừu. Vết thương từ sự lý tướng,
mẫu mực bị treo cổ. Những cuộc tình lấp mãi chẳng đầy được chỗ trống của lòng
tin. Hồi đó, tôi ngỡ tường rằng chi cần một ai đó yêu mình và mình yêu họ, là
sẽ đủ cho một trái tim. Mà đâu biết, tình yêu chỉ là cảm xúc vô hình, lòng tin
mới là thứ có thể lấp đầy được trái tim.
Khi bạn yêu một ai đó mà không tin họ,
bạn sẽ vẫn cô đơn. Chi khi bạn tin họ, bạn mới có họ thực sự. Những cuộc tình
như giống lúa ngắn ngày. Gieo rồi gặt. Để lòng tôi vẫn hoài như đống rạ khô.
Những buổi chiều về như con thuyền mất lái, cứ quay vòng vòng mà lênh đếnh ngay
cả khi rúc vào ổ chuột quen thuộc của mình. Những buổi chạy lên gần nghĩa trang
Mai Dịch chỉ để trốn vào cái nhìn trong leo lẻo của những đứa trẻ trong một
trường mẫu giáo gần đó. Hay những buổi tối chẳng biết giấu vào đâu sự khát khao
có một ai đó cho riêng mình. Bảy năm trước, tôi như thế!
Bảy năm trước, giấc mơ của tôi vẫn chi là những giấc mơ vụn và theo xu
thế. Đôi khi, những giấc mơ của tôi lại là bằng được ai đó, hơn một người này,
nhiều hơn người kia. Nghĩ về tương lai chẳng khác nào một đứa tré mơ mộng sau
này lớn lên sẽ làm siêu nhân. Phù phiếm. Những ước mơ phù phiếm. Bảy năm trước
trong cuốn sổ ghi chép của tôi là những mục tiêu: Tivi, xe máy, trả nợ và mua
sắm.
Bảy năm trước, tôi là một anh chàng phù phiếm.
Và đến tận bây giờ, tôi vẫn là anh chàng phù phiếm, chỉ có điều, sự phù
phiếm đã bị giới hạn.
Sự phù phiếm đã bị giới hạn bởi trách nhiệm.
Bạn sẽ không thể đi đâu nếu bạn biết nếu bạn đi, con bạn sẽ ở nhà một
mình.
Có những cơn phù phiếm nổi lên, tôi muốn được nghe nhạc sống trong một
quán nhỏ hoặc một buổi cà phê bên một cô gái thơm nức mũi, đôi mắt chớp chớp
trong veo nhìn tôi, nghe tôi huyên thuyên. Hoặc giá ghỉ đơn giản, ngồi cùng lũ
bạn chén chú chén anh, tán chuyện gái, xe, chính trị và... gái.
Nhưng có một ai đó đang chờ tôi.
Chờ tôi về để nấp sau cánh cửa ú òa tôi.
Để leo lên xe tôi và bảo: Khi nào con lớn, bố cho con xe tăng của bố nhé!
Bao giờ bố say rượu, con đi xe tăng đến đón bố về.
Để giật giật tay tôi nói: Bố ơi, mình đi xem đồ chơi một chút xíu xem có
đồ chơi nào mới không bố nhé! Rồi bố xem có cái gì nho nhỏ xinh xinh thì bố mua
cho con!
Để bảo tôi: Mình về lấy xe đạp đi Thảo Trà bố nhé!
Để ôm vít lấy cổ tôi và nói: Bố đã đầu hàng con chưa? Con đè bẹp bố nhé!
Có một ai đó luôn chờ tôi.
Và mãi mãi như vậy.
Để tôi biết rằng cuộc rượu kia, cô gái kia, quán nhỏ kia... chí là phù
phiếm.
Tôi về thôi.
Tôi cũng có đôi mắt trong veo nhìn tôi và nghe tôi, da thịt thơm phức và
đủ khiến tôi say hơn bất cứ loại rượu nào. Cậu ấy của tôi!
Hay một ngôi nhà.
Nó được mua bằng sự chắt chiu tích cóp của cả hai vợ chồng trong suốt
nhiều năm (đến bây giờ vẫn chưa trả hết).
Nó là nơi tôi gạ vợ mình về mỗi ngày.
Nó là nơi vợ tôi khóc và tôi thấy rõ trái tim mình tan chảy.
Nó là nơi con tôi bắt đầu những bước đi đầu tiên, những câu nói liền mạch
đầu tiên và cả một thế giới của riêng nó.
Chúng tôi đã gắn vào căn nhà này biết bao kỷ niệm. Vui có. Buồn có. Đau
đớn có. Ước mơ có. Chạm vào đâu cũng bật tóe lên kỷ niệm ở đó.
Tôi về thôi.
Những phù phiếm bị giới hạn.
Và từ đó, tôi biết rằng, cuộc đời không dài như chúng ta nghĩ. Cuộc đời
ngắn ngủi và nhiều tuyệt vọng luôn rình rập quanh chúng ta. Chỉ cẩn một cái sảy
chân, ta sẽ rơi vào thất vọng. Và sự thất vọng sẽ dẫn chúng ta đến sự tuyệt
vọng nếu chúng ta che kín mắt mình bởi những điều phù phiếm. Tình yêu chính là thứ gần với sự phù
phiếm nhất. Bởi tình yêu cũng dễ đưa ta đến sự tuyệt vọng một khi ta thất vọng
về nó. Chi có tình thương mới là vĩnh cửu. Như một bà mẹ thương con mình vĩnh
viễn. Ở đó có tình yêu không? Không! Bởi tình yêu thì nhiều biến động. Bởi tình
yêu thì thất thường mưa nắng. Còn bà mẹ thì có tình cảm vĩnh viễn với con mình
dù cho nó có thế nào đi nữa.
Sẽ nói như Jamal nói với Latika trong phim Triệu phú khu ổ chuột1: Đó là ĐỊNH MỆNH. Chẳng có gì lý giải được ngoài
hai chữ: ĐỊNH MỆNH.
Đọc online miễn phí tại ĐÂY
HOẶC:
Click tại Đây |
0 nhận xét:
Đăng nhận xét